Thấy người ta nói chuyện thất nghiệp hà rầm, tự dưng lại nhớ đến những công việc mà mình đã trải qua kể từ khi đặt chân đến đây.
Việc thứ nhất: Telemarketing
Tui có được việc làm này sau khi đến Mỹ được 3 tuần.
Khi ấy tui còn chưa biết công việc đó là cái gì. Tui chỉ đọc báo và thấy điều kiện người ta cần tuyển phù hợp với mình thế là tui gọi điện tới.
Chiều thứ sáu chị dâu chở tui đến đó để điền hồ sơ. Thực tình là tui còn không biết điền cái gì là cái gì, toàn tiếng Anh lạ quắc! May là có chị tui. Ông quản lí kêu thứ hai đến training từ lúc 12h trưa và 3h chiều sẽ làm chính thức. Công việc làm từ 3h đến 8:30, từ thứ hai đến thứ sáu. Còn nhớ ổng nói: giờ làm việc như vậy sẽ dễ dàng cho con đi học tiếp!
Đó là một hãng điện thoại đường dài gọi đi các tiểu bang và quốc tế. Công việc đại loại là người ta sẽ đưa cho tui 1 cái danh sách có họ tên và số điện thoại của nhiều người nằm trên khắp nước Mỹ. Nhiệm vụ của tui là sẽ gọi đến những số điện thoại đó để mời người ta vào đường dây điện thoại viễn liên của hãng…
Cùng vào đợt đó với tui còn có 5 người khác.
Sau khi training 3 tiếng thì một người lặng lẽ ra về.
Sau 2 ngày làm việc thì nhóm tui còn lại 2 người.
Và sau 2 tuần thì chỉ còn có tui!
Công việc nghe có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng thực ra là… kinh khủng!
Cứ hãy hình dung là mình gọi cho một người không hề quen biết, và phải nói như thế nào để thuyết phục người ta tin để mà ghi tên vào. Mà ở cái xứ này thì nhiều người đã được cảnh báo trước với các cuộc gọi quảng cáo, cho nên có khi mình vừa mở miệng là họ cúp máy cái rụp; lịch sự hơn thì chờ mình nói vài câu rồi họ nhẹ nhàng từ chối; dữ dằn hơn thì họ chửi một câu tục tĩu rồi cúp máy (may là lúc đó tui hoàn toàn không hiểu câu đó là gì nên cũng coi như không!). Cho nên để có thể giữ người ta tiếp tục cuộc trò chuyện với mình trên đường dây điện thoại khoảng 20, 30 phút là cả một nghệ thuật!
Rồi chưa kể, gọi đến những nhà mà người ta nói tiếng Mỹ nhiều hơn tiếng Việt, hay cả những câu những chữ rất thông thường mà bây giờ thì với tui cũng là quen thuộc, nhưng với 1 đứa vừa mới đến Mỹ có 3, 4 tuần thì… cứ như vịt nghe sấm.
Khi người ta đồng í với các điều kiện của hãng rồi thì lại đến khâu kỹ thuật là phải cho thâu lại toàn bộ thông tin cá nhân của người đó bằng cách chỉ họ trả lời những câu hỏi trong máy ghi âm. Mà có những người lớn tuổi họ không biết rõ thì mình cứ như là nhắc tuồng: à, khi nào nghe đến chữ đó, chữ đó thì cô/chú sẽ nói cái gì bla bla bla. Đôi khi làm đi làm lại hoài không xong, oải quá người ta cũng đành bỏ cuộc (mà người ta không bỏ thì mình cũng tìm cách cho họ bỏ để còn gọi tìm khách hàng khác!)
Rồi lại đến cái màn đọc địa chỉ nữa mới ghê. Đã nói là tui như một đứa từ trên trời rơi xuống vùng đất lạ, chưa phân biệt được họ nói avenue (Ave.), boulevard (Blvd.), street (St.), circle (Cr.), hay drive (Dr.) hay space (SPC) hay number (#) là nghĩa làm sao hết chứ đừng nói chi là họ nói nhanh cái tên đường, tên thành phố… Tui không biết cái gì hết, lại phải tìm cách năn nỉ hay nói sao cho người ta đánh vần lại dùm.
Nói chung là bây giờ thì những cái đó không là chuyện nhưng vào lúc ấy thì muốn khóc với nó.
Cứ hình dung là để tuyển người làm cho ca chiều như tui, thì tuần nào họ cũng tuyển, vậy mà có lúc suốt gần cả 1 tuần, chỉ có mỗi 1 mình tui làm, thì đủ thấy áp lực của công việc tưởng như nhẹ nhàng đó khủng khiếp ra sao!
Vậy mà tui làm rất ok! Khi đó lương tối thiểu của tiểu bang là $6.75/giờ, những người đi làm nhà hàng Việt Nam lãnh tiền mặt thì tính ra chỉ khoảng hơn $4/giờ. Vậy mà lúc ấy tui được trả khoảng $14/giờ – đó là số không nhỏ cho 1 đứa mới tinh như tui.
Có những lúc, tui còn là người huấn luyện tự nguyện cho những người mới đến nữa, chỉ họ từng chút một, kể cả cái cách làm sao mà “dụ khị” được khách hàng – đương nhiên điều đó còn tùy thuộc vào khiếu nói chuyện! Cho nên mọi người khoái tui lắm! hehe
Tui nhớ hoài người khách hàng đầu tiên của tui là hai vợ chồng một bác ở New York. Lúc “verify” xong xuôi hết mọi chuyện, bác đó mới hỏi: con qua đây lâu chưa? – dạ cũng 3 tháng rồi ạ. – Trời, mới 3 tháng mà sao giỏi vậy, dám đi làm công việc này! (Tui nói trong bụng: trời, nếu lúc đó tui nói thiệt là “con mới ở đây có 3 tuần thôi” thì bác ấy sẽ nói sao đây?). Mà ngay cả những người làm chung khi nghe là tui mới sang thì ai cũng tỏ vẻ không tin! WHY? hahaha
Có rất nhiều chuyện vui buồn trong thời gian tui làm công việc này. Nói đúng hơn cũng trong những cuộc gọi đó, tui đã có dịp nói chuyện với nhiều trường hợp rất lạ, mà đã có lần tui viết trong bài “Lộn số.”
Với công việc đầu tiên này tui có được 1 vài người bạn đáng mến. Đó là Dự – 1 cậu bé người Việt gốc Hoa, khi ấy cũng đã ở Mỹ khoảng 3 năm. Buổi sáng Dự đi học college, chiều đi làm ở đó. Dự vào sau tui khoảng 1 tuần. Tui cũng chỉ dẫn cho Dự những gì mình biết. Khi biết tui không có xe, Dự bảo: để em ghé chở chị đi làm luôn!
Sau biết là Dự phải đi vòng ngược đường rất xa, tui cảm thấy áy náy, nhưng Dự vẫn cứ tình nguyện xuống chở, đưa tiền xăng cũng không lấy!
Rồi kế nữa là Trang. Khi ấy Trang đang theo học Nurse ở trường mà tui đang học bây giờ. Cả Trang và Dự đều mới ngoài 20 thôi. Trang qua Mỹ từ lúc học lớp 7, nên tiếng Anh đương nhiên là giỏi rồi. Có hôm cuối tuần, Trang hẹn qua rủ tui và Dự đi ăn uống. Rồi khi Dự nghỉ việc thì Trang lại là đứa tình nguyện đến chở tui đi làm.
Làm được hơn 2 tháng, tuy kiếm nhiều tiền nhưng tui bị stress liên tục, thế là tui quyết định nghỉ việc.
Vẫn nhớ cả 2 người supervisor khi ấy đều gọi điện đến bảo: khi nào thích thì cứ quay lại, họ sẵn sàng nhận (bởi tui làm giỏi mà :p).
Nghỉ ở nhà 1 tuần, tui lại cầm báo tìm việc khác. Thấy có một nơi ghi “cần tuyển RN,” thế là tui lại nói với chị dâu chở tui đến xin việc.
Đến đó cũng là một buổi chiều. Gặp manager là một chị VN còn rất trẻ, cỡ tui thôi. Hỏi thấy ở đây cần tuyển “receptionist” phải không chị? – Không, chúng tôi đâu có tuyển receptionist, ở đây đang cần y tá thôi – Ủa, em đọc báo thấy vậy mà. Chị đó tỏ vẻ hơi ngạc nhiên. Nhưng khi ấy thì chị dâu tui lại bắt qua chuyện hỏi ở đó tuyển y tá thì như thế nào bla bla bla…
Sau đó về nhà tui mới biết chữ RN là viết tắt của “Registered Nurse” (y tá) mà tui lại đọc ba chớp ba nháng sao ra là “receptionist” (tiếp tân) không biết.
Vậy mà tui lại có việc làm ở đó! Hehe
Hôm khác kể tiếp.

You must be logged in to post a comment.